Blogger news

Thứ Ba, 23 tháng 4, 2013

Thú vui tao nhã: Không biết đập đá, phá ke thì...quê lắm (P1)

Nhiều quí tử cho rằng, không bay lắc thì đừng bao giờ nhắc đến “đẳng cấp”.


Phải đập đá, phá ke mới sành điệu

Để thể hiện cái gọi là đẳng cấp, dân chơi nhí đã lờ đi hậu quả chết người của các loại ma túy tổng hợp. Những kẻ đàn anh luôn cho rằng “thuốc lắc không bao giờ gây nghiện…”?!


Trong căn phòng chừng 12m2 (đoạn ráp gianh giữa Hà Nội và Hưng Yên), hơn chục nam nữ đang uốn éo, quay cuồng man dại trong tiếng nhạc ép đến tức ngực. Không gian đặc quánh khó thuốc đủ loại ngái nồng nặc. Những khuôn mặt hỉ, nộ, ái, ố dưới ánh đèn màu xanh nhạt trông như dưới thủy cung của Long Vương…. Hơn chục người trong lúc phê thuốc chỉ còn là một khối bệnh hoạn, cái khoảng cách đàn ông – đàn bà ngay cả lúc tỉnh đối với họ cũng mong manh, đã bị mất ngay từ lúc họ chấp nhận những cuộc “bay” đêm. 

Khi tôi cùng Dũng “béo” bước vào phòng, một tay đầu trọc lốc, xăm con “nhép” giữa trán, nét mặt cô hồn, hất hàm thăm dò. Dũng nói: “Ông anh tao, vợ bỏ”. Tiếng nhạc và khói thuốc khiến tôi nghẹt thở, muốn ói. Dũng động viên “một lúc là quen, nếu không chịu được, anh cứ ra ngoài”… Đám người đang vào cuộc "điên cuồng" người nhiều tuổi nhất cỡ gần 50, ít nhất chỉ 13-14, khi “bay” chỉ có “phi công” nào chuyên nghiệp hơn chứ không có quan niệm giàu nghèo, lạ quen. Thấm mệt, Hòa – cô gái 16 tuổi, ngồi xuống chiếc bàn duy nhất ở góc phòng, uống một hơi hết cả chai nước lạnh. Cô thản nhiên cởi 3 chiếc cúc áo phía trên… cho mát, đôi chân còn chưa phát triển hết, gác lên mặt bàn rung tít, khiến chiếc váy ngắn tốc lên tận bụng. Hòa nói giọng tưng tửng: “Sao đại ca không “bay”? không biết nhảy à, “cắn” vào là thành nghệ sĩ ngay, ngồi yên được mới lạ”. 

Đưa tay chỉ một đôi nam nữ ngồi góc phòng đối diện, cô bé nói: “Đấy là cách “bay đơn giản nhất, dân tập sự mà”. Nhìn hai thanh niên mắt nhắm, hai tay đưa ngang tai, nghẹo đầu theo tiếng nhạc, tôi buột miệng cười: “Thế mà gọi là “bay” à, trông như bị động kinh”. Dũng nói với tôi: “Anh muốn con bé đó không? Ít tuổi nhưng nó vào loại “chì” đấy, mỗi đêm nó chơi được cả gram “đá”. Nói anh có thể tin không, nhưng nó đã từng “bay” 3 ngày đêm, khối thằng to kềnh còn “đứt” nhưng nó vẫn vô tư…”. Đột nhiên, một cậu nói: “Bật cho tao cái đèn, sắp sập hầm mồi”. Ngọn đèn công suất lớn được bật lên. Thấy tôi ngạc nhiên, Dũng “béo” giải thích: “Nó cắn liền lúc 3 viên loại cực xịn của Canada, thuốc lên nhanh và căng quá, nếu không kịp bật đèn sẽ bị sập mí mắt và có thể bất tỉnh. Thằng đó là Trung “sẹo”, nó từng “bay” một tuần liền, có số đấy”.


Mặc dù cố gắng hết sức, tôi cũng chỉ trụ lại được trong căn phòng ngập ngụa khói thuốc, âm thanh, mùi mồ hôi chừng nửa giờ, bước chân ra khỏi phòng, tôi nôn ra mật xanh, mật vàng. Khoảng 10 ngày sau, gặp tôi, Dũng “béo” nhăn nhở: “Hôm đó nể bác quá em cho đi cùng, bọn nó chửi em mãi”. Qua Dũng tôi mới biết dân lắc không bao giờ thích người “ngoại đạo”, họ không muốn bị một ngừơi tỉnh táo quan sát khi đang “bay” vì lúc đó dân lắc có thể làm những động tác mà lúc bình thường không thể làm được hoặc không ai dám làm…

Thuốc lắc, thú vui của một bộ phận giới trẻ

Lan Anh, một call girl 17 tuổi, từ Hà Giang xuống Hà Nội hành nghề đã 3 năm, giọng rất “hiểu biết”: “Thời nay mà không đi lắc thì “quê lắm”. Mỗi tuần, bọn em “bay” ít nhất một lần,có lần 2,3 ngày liên tục, không ăn mà không có cảm giác đói”. Cô ấy từ trong xắc ra 5 viên hệt như thuốc kháng sinh con nhộng rồi nói : “Đây là mà túy tổng hợp loại mới, 400 ngàn đồng/viên, chơi phê lòi mắt, loại “trái tim lồng”, “Sao cán”, “Ketamin” .. xưa rồi. Loại này chơi mọt viên là “Căng”, chơi xong chừng 15 phút không đứng dậy nhảy là tay chân run lẩy bẩy như người trúng gió, đầu nhức như búa bổ nhưng nhảy một tí thì sướng… thôi rồi”?!


Tôi hỏi: “Em có biết là thuốc lắc cũng gây nghiện không?”. Cô bé cười lớn: “Nghiện sao được. Chơi mãi cũng chỉ thích thôi. Giờ 9x mà không đập đá, phá ke thì quê lắm…”.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét